Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Tài


phan 37

 Chương 149: Không chạy thoát ác mộng tàn khốcTrong bệnh viện tràn đầy mùi nước sát trùng, mặc dù là đêm khuya, nhưng cũng không bình tĩnh.
 Đèn trong phòng cấp cứu vẫn sáng, người đàn ông không ngừng bước đi trên hành lang, mỗi khi hìn thấy đèn chỉ thị màu đỏ kia, trong óc của hắn liền hiện ra một màn máu đỏ tươi trên giường, đau lòng như nước thủy triều bình thường đánh úp về phía hắn, không bỏ đi được.

 "Tả Tình Duyệt, em không thể có chuyện, ngàn vạn lần không thể có chuyện!" Cố Thịnh nắm chặt đôi tay thành quyền, vô lực nhắm mắt lại, hắn sai lầm rồi sao? Không nên dùng phương thức này để thổ lộ nỗi hận của hắn!

 Lúc này chính hắn cũng chật vật không chịu nổi, trên mặt tiều tụy lo lắng không còn sự oai hùng trên bàn đàm phán, cũng không còn thong dong tự nhiên như ngày thường, hắn cho là hận có thể thay thế được yêu, nhưng bây giờ mới phát hiện, khi hận, yêu chỉ tăng chứ không giảm!

 Cửa phòng cứu cấp được mở ra, Cố Thịnh lập tức nghênh đón, "Cô ấy như thế nào?"

 Cả người hắn đều dính máu khẩn trương chờ đáp án của bác sĩ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, không có việc gì, không có việc gì, người phụ nữ kia mặc dù mảnh mai, nhưng nội tâm lại vô cùng mạnh mẽ!

 "Cố tiên sinh, sinh mệnh đứa nhỏ nàytương đối ương ngạnh, cho dù chảy nhiều máu như vậy, nó vẫn bám vào cơ thể mẹ, thật là kỳ tích a!" gương mặt bác sĩ cũng là cao hứng, đây chính là đứa bé đầu tiên của tổng tài tập đoàn Cố thị, nếu hắn không giữ được, chỉ sợ chén cơm của hắn sẽ không thể bảo vệ!

 "Người lớn thì sao? Cô ấy. . ." Hắn quan tâm không phải đứa bé, mà là an nguy của Tả Tình Duyệt!

 Nhưng một khắc nghe được đứa bé không có chuyện gì, trong lòng của hắn lại mâu thuẫn, một sinh mạng thật ngoan cường! Nhưng cũng là sự châm chọc không thể xóa.

 "Phu nhân đang hôn mê, nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm." Bác sĩ thấy quan tâm và chân thành trên mặt Cố Thịnh, thiết tha hồi đáp.

 Không có sao, không có việc gì là tốt!

 Cố Thịnh rốt cuộc thở dài một hơi, cả người bởi vì buông lỏng mà sụp đổ xuống, khi hắn thấy Tả Tình Duyệt một lần nữa, bác sĩ đã an bài cô ở phòng bệnh cao cấp, đứng ở mép giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng Cố Thịnh như bị thứ gì đâm, theo bản năng đưa tay vuốt ve gương mặt tinh xảo của cô, trong mắt ngưng tụ sự thâm thúy.

 "Tại sao khi tôi muốn yêu em, em lại khiến tôi thất vọng?" Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, hắn vốn muốn thương cô, nhưng, lấy được lại là gièm pha về việc cô lên giường với người khác!

 Trời mới biết, một khắc kia hắn đau lòng đến cỡ nào!

 Hắn thật không muốn để ý đêm hôm đó, chỉ cần cô hồi tâm chuyển ý, tiếp tục làm người phụ nữ yêu hắn là được, nhưng, sự thật lại làm cho hắn không cách nào tiếp nhận!

 "Em biết dáng vẻ này của em làm người khác rất đau lòng không?" tay Cố Thịnh đi tới đôi môi không có chút máu của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này hắn thật muốn yêu cô lần nữa.

 "Em diễn trò cũng được, nhưng tại sao em không tiếp tục diễn vai người phụ nữ yêu tôi?"

 Con người thật mâu thuẫn, thống hận bị lừa gạt, nhưng có lúc lại hi vọng mình chưa bao giờ biết sự thật, coi như là sống ở trong dối trá, chỉ cần vui vẻ, không có thương tổn là tốt rồi!

 Ngay cả chính hắn cũng không hiểu rõ mình, tình cảm của mình dành cho Tả Tình Duyệt rốt cuộc là gì?

 Hắn không biết về sau nên xử lý quan hệ giữa bọn họ như thế nào, điều duy nhất hắn biết chính là hắn không thể mất đi cô!

 Một khắc vừa rồi, hắn đã cảm nhận được thống khổ khi bỏ lỡ, giờ phút này, hắn thật cảm ơn trời xanh còn thương hại hắn, không có mang cô đi!

 Nhưng lại để lại thứ hắn thống hận, tay từ từ đi xuống, dừng lại ở trên bụng của cô, sinh mạng này thật ương ngạnh như vậy sao? Hay là đang tỏ rõ với hắn tình cảm của cô và Kiều Nam làkhông gì phá nổi?

 Ánh mắt bỗng chốc trầm xuống, tay Cố Thịnh chậm rãi dời đi, hít thở thật sâu, xoay người hờ hững rời đi phòng bệnh.

 Duyệt Duyệt, tôi nên làm gì em?

 Trong phòng bệnh, người phụ nữ bất an cau mày, tựa hồ trong mộng, cô đang trải qua chuyện kinh khủng gì.

 "Cứu tôi. . . Cứu con tôi!" Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, dình vào gối màu trắng, biến mất không thấy gì nữa, nhưng vệt nước mắt lại tỏ rõ đau đớn trong lòng cô.

 "Máu. . . Thật là nhiều máu. . ." Người phụ nữ vô ý thức nỉ non, trong lòng Tả Tình Duyệt rất sợ hãi, dưới thân thể của cô thật là nhiều máu, cô không ngừng cầu khẩn Cố Thịnh cứu cô, nhưng, nhưng hắn lại nhìn cô nằm ở trong vũng máu, thờ ơ ơ hờ như một ác ma.

 Máu ở dưới càng ngày càng nhiều, cô cơ hồ sắp bị thứ đỏ tươi này bao phủ, đột nhiên, tay Cố Thịnh chậm rãi đưa về phía cô, một khắc đang đến gần cô, cô tựa hồ nhìn thấy đôi tay kia biến thành một cây đao, phá vỡ bụng của cô.

 Cô nghe tiếng trẻ nít khóc, giống như đang cầu khẩn cô cứu nó, nhưng, thân thể của cô lại không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn đôi tay kia từ trong bụng mình lấy ra một thứ gì đó máu thịt mơ hồ. . .

 "Đừng. . . Đừng tổn thương nó. . . Nó là con của anh. . . Sao anh lại độc ác. . . ." Tả Tình Duyệt không ngừng xin người đàn ông ở trước mắt. Nhưng, hắn không để ý sự cầu khẩn của cô, lời của hắn nói vang lên bên tai.

 Cô không có tư cách sinh con của hắn!

 Những lời này như một cơn ác mộng bao phủ cô thật chặt, cô không xua được, cũng không trốn thoát!

 "Đừng. . . Đừng thương tổn con của tôi. . ."

 "Cố phu nhân. . . Cố phu nhân. . ." Y tá đi vào xem tình huống, thấy người phụ nữ thống khổ rối rắm trên giường, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, cô biết cô ấy mới thiếu một chút là sanh non, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của Cố phu nhân, chỉ sợ là gặp ác mộng!

 "Cố phu nhân. . . . ." Y tá tiếp tục nhẹ nhàng lắc lắc thân thể Tả Tình Duyệt, cố gắng kêu tỉnh cô.

 Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, theo bản năng mở mắt ra, như bắt được một cây cỏ cứu mạng, nắm chặt cánh tay y tá, "Cứu con tôi. . . Cứu con tôi!"

 Thật đáng thương, cô nhìn thấy con bị ném trên mặt đất, cô muốn ôm nó, nhưng không thể nào chạm vào thân thể nho nhỏ của nó.

 "Cố phu nhân, không sao, con của cô không có sao, vừa rồi cô nằm mơ, đó không phải là thật!" Y tá nhìn thẳng hai mắt của cô, nỗ lực an ủi tâm tình của cô, trạng huống như vậy cô đã gặp rất nhiều, nhưng Cố phu nhân trước mắt thật làm cô xúc động.

 "Nằm mơ. . . . . Nhưng, rất chân thật, tôi nhìn thấy nó. . . ."

 "Cố phu nhân, thật sự là nằm mơ, cô xem, nơi này là bệnh viện, bây giờ cô ở trong phòng bệnh, em bé trong bụng cô không có sao, còn nằm ở trong thân thể của cô!" Y tá ra hiệu cô nhìn hoàn cảnh chung quanh, khi Tả Tình Duyệt chú ý tới cả phòng trắng noãn, cô cũng không xa lạ.

 Chỉ trong thời gian ngắn, cô cũng đã nhiều lần ra vào bệnh viện.

 Vén chăn trên người lên, ánh mắt ngốc trệ rơi vào trên bụng của mình, nơi đó vẫn bình thản, em bé của cô thật còn nằm ở bên trong sao?

 Mới vừa rồi thật sự đều là mộng?

 "Cố tiên sinh rất khẩn trương về cô! Một mực ở bên ngoài phòng cứu cấp coi chừng, cho đến xác định cô và em bé đều không có việc mới thở dài một hơi." Y tá cười nói, nhưng không biết một câu nói này lại như sét đánh bên tai Tả Tình Duyệt.



Chương 150: Cho dù không muốn, vẫn phải trốn đi
 Oanh một tiếng, Tả Tình Duyệt còn không kịp hưởng thụ vui sướng khi cục cưng không có chuyện gì, lòng của cô lại bị đẩy vào đáy cốc tàn khốc một lần nữa.

 Cô vừa mới nghe được cái gì? Những gì cô nghe được đều là thật sao? Hay chỉ là ảo giác?

 "Cô có thể nói lại lần nữa không?" Tả Tình Duyệt sợ hãi nhìn y tá bên cạnh, không thể tin những gì mới vừa nghe là sự thật.

 "Cố tiên sinh ở bên ngoài phòng cứu cấp lo lắng muốn chết, sau đó xác định cô cùng cục cưng bình yên vô sự, hắn mới an tâm, tôi tận mắt nhìn thấy đấy! Cố tổng tài chân thành yêu cô!" Y tá sửng sờ một phen, sau đó lại bày ra nét mặt tươi cười, Cố phu nhân nhất định là vì nghe được Cố tổng tài quan tâm cô như vậy, nên mới có phản ứng như thế, thật là một đôi vợ chồng ân ái!

 Nhớ tới ‘sự kiện bên ngoài’ ồn ào huyên náo không lâu trước đây, thời điểm đó cô cũng hết sức chú ý, không nghĩ tới về sau lại có ảnh chụp Cố tổng tài cùng vợ là cô, từ trên tấm hình có thể thấy được bọn họ ân ái, thật sự làm cho người ta hâm mộ!

 Tả Tình Duyệt cảm giác thân thể đột nhiên bị vét sạch, sắc mặt càng thêm khó coi, y tá bên cạnh thấy được sự khác thường của cô, không khỏi cau mày.

 "Cố phu nhân, cô không sao chứ! Có muốn nằm xuống nghỉ ngơi hay không, thân thể của cô còn chưa khỏe!" Y tá cẩn thận giúp đỡ Tả Tình Duyệt nằm xuống, nghĩ rằng sự sợ hãi trong mắt cô là do mới vừa trải qua cuộc giải phẫu.

 "Cô ra ngoài trước! Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút." Tả Tình Duyệt tránh tay của cô ra, trong đầu vẫn còn vang vọng lời nói vừa rồi của y tá.

 Cố Thịnh biết cô mang thai!

 Lần này không phải là cô suy đoán, mà là sự thật!

 Cơ thể cô bỗng nhiên cảm nhận được một trận lạnh lẽo vây quanh, hắn sẽ làm thế nào? Cho người xóa đi đứa nhỏ?

 Nhớ tới ác mộng tàn khốc vừa rồi, Tả Tình Duyệt hoảng sợ càng sâu.

 Không, không cần!

 Theo bản năng dùng đôi tay bảo vệ bụng, cô không thể lại trải qua một lần thống khổ như vậy nữa!

 Ác mộng vừa rồi chân thật như vậy, cô xác thực cảm nhận được khoảng khắc khi đức nhỏ rời khỏi thân thể cô, cô đau lòng cỡ nào, cho dù bây giờ nghĩ lại, biết đó chỉ là một giấc mộng, cô cũng không cách nào thoát khỏi sự sợ hãi như thế.

 Đây là đứa nhỏ của cô! Ai cũng đừng nghĩ cướp đi, cho dù là Cố Thịnh cũng vậy!

 Trong cơ thể nho nhỏ, sức mạnh kiên cường đột nhiên ngưng tụ lại, ý chí chiến đấu dâng trào trong lòng cô, tình mẫu tử liên tục bị kích động trong cơ thể, mỗi một tế bào đều đang kêu gào, cô phải bảo vệ đứa nhỏ, bất chấp tất cả!

 Tả Tình Duyệt nhìn bên ngoài một chút, bây giờ trời còn chưa sáng, một ý niệm xẹt qua trong đầu, cô. . . . . Phải chạy trốn!

 Cố Thịnh không có ở đây, đây là cơ hội khó có được!

 Trong đầu hiện ra khuôn mặt của Cố Thịnh, cô thật sự phải rời khỏi hắn sao? Cô thật sự sẽ không luyến tiếc sao?

 Trong thời gian đó, vấn đề này cô đã hỏi mình vô số lần, cuối cùng cũng không có được đáp án, mà giờ khắc này. . . . . Trong lòng cô so với hiện tại càng thêm xác định, đúng vậy! Cô muốn rời khỏi đây!

 Không phải vì mình, mà vì đứa nhỏ! Cô không thể do dự nữa, cái giá phải trả sẽ là sinh mệnh của cục cưng! Cô đã không còn gì để mất nữa!

 Gạt ra những thứ đã từng quyến luyến, trong mắt Tả Tình Duyệt xẹt qua một tia kiên định, nhổ hết những kim tiêm trên cổ tay, khó khăn xuống giường.

 Nhưng khi cô vừa đi đến cửa, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn.

 "Em muốn đi đâu?" Âm thanh quen thuộc bình tĩnh, từ đỉnh đầu truyền đến, khiến Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cả người cứng đờ.

 Cố Thịnh!

 Theo bản năng muốn cách xa một bước, lại bị hắn ôm chặt, động tác xảy ra bất ngờ khiến Tả Tình Duyệt gần như vô lực chống đỡ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, là khuôn mặt quen thuộc này, người đàn ông cô đã từng yêu, nhưng lại có thể làm chuyện tàn khốc như thế ở trong mộng.

 "Nói cho tôi biết, em muốn đi đâu?" Âm thanh của Cố Thịnh mang theo vài phần ẩn nhẫn tức giận, trong mắt cô chột dạ dường như nói cho hắn biết, suy đoán vừa rồi của mình là đúng!

 Cô muốn chạy trốn!

 Ngọn lửa trong lòng không ngừng tán loạn, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, Cố Thịnh tự nói với mình, hắn không thể nổi giận, hắn phải bình tĩnh, chết tiệt mặc dù biết cô muốn trốn đi từ bên cạnh hắn, hắn cũng cần phải bình tĩnh lại.

 Hít thở thật sâu, ôm chặt cơ thể cô, cố gắng cảm thụ sự tồn tại chân thật của cô để trấn an nội tâm bất an cùng sợ hãi của mình.

 Cô vẫn còn ở trong ngực hắn!

 "Em chỉ muốn đi hóng mát một chút." Mở to mắt, Tả Tình Duyệt nhìn lên trần nhà trắng toát, cô sợ hắn biết ý đồ của mình, cho tới bây giờ cô vẫn không thể chịu đựng được cơn giận giữ của hắn!

 "Vậy thì tốt." Cố Thịnh nhỏ giọng nỉ non, trong lòng lại vì lời nói dối của cô mà thở phào nhẹ nhõm, nói thật, vừa rồi nếu như cô mạnh dạn nói cho hắn biết, cô muốn rời khỏi đây, hắn cũng không biết làm sao chịu đựng được, phải đối mặt như thế nào.

 Động tác nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, đắp kín mền, “trời còn chưa sáng, chờ đến khi trời sáng, tôi dẫn em đi ra ngoài hóng mát, em hiện tại nên ngủ một lát!"

 Cố gắng áp chế cảm xúc của mình, có trời mới biết, hắn mất bao nhiêu khí lực mới có thể biểu hiện được sự ôn hòa bình tĩnh.

 Trong lòng dâng lên một tia chua xót, Cố Thịnh ơi Cố Thịnh! Hắn bây giờ vẫn không chịu thừa nhận người phụ nữ này ảnh hưởng đến hắn thế nào sao?

 Tả Tình Duyệt cũng kinh ngạc một chút, cô luôn luôn đề phòng hắn, nhưng hành vi của hắn làm cô hết sức kinh ngạc.

 Hắn biết cô mang thai, không nên đối với cô như vậy! Cô biết Cố Thịnh nhất định sẽ la hét, muốn xóa đi cục cưng trong bụng cô, không phải sao?

 "Nhắm mắt lại, ngủ đi!" Âm thanh của Cố Thịnh vang lên lần nữa, mặc dù là ra lệnh, nhưng lại có vẻ cực kỳ khó chịu.

 Tả Tình Duyệt nghe lời nhắm mắt lại, nhưng không cách nào ngủ say, trong không khí, chỉ còn lại hô hấp của hai người, đột nhiên, Tả Tình Duyệt cảm giác được vị trí bên cạnh bị lõm xuống, một đôi tay dài kéo cô vào trong ngực.

 Cho rằng hắn sẽ làm cái gì đó, Tả Tình Duyệt phản xạ có điều kiện muốn giãy ra.

 "An tâm ngủ đi! Tôi mệt quá!"

 Âm thanh của Cố Thịnh lộ ra vẻ uể oải, vừa rồi xác định cô không bị sao, hắn cũng không về nhà nghỉ ngơi, mà lại lái xe không ngừng trên đường trong cơn thịnh nộ, tự hỏi tình trạng hiện tại giữa bọn họ, hắn muốn tìm ra cách thức nào đó đối xử với cô sau này, nhưng hắn vẫn không có được đáp án.

 Dường như, đây là vấn đề khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn, so với làm ăn càng làm hắn thêm phí tâm!

 Hắn nhìn ra được Duyệt Duyệt đang đề phòng hắn, hiện tại cô nhất định biết hắn biết chuyện cô mang thai! Cô sợ hãi sao? Cho nên mới muốn trốn đi!

 Hắn dường như có thể hiểu được hành động của cô, cô quan tâm đứa nhỏ trong bụng như vậy sao?

 Hắn đã từng nghĩ muốn phá đi, nhưng bây giờ, khi hắn không tìm được cách thức nào đối xử với cô, hắn sẽ không nghĩ đến việc tổn thương đứa nhỏ này, bởi vì hắn không thể nào để cho mình chịu đựng cảnh lo lắng như vừa rồi ở bên ngoài phòng cứu cấp.
 Nhưng, vừa nghĩ đến cô ôm con của người khác, tim của hắn lại như bị từng đao từng đao cắt xuống.
 Loại đau đớn như lăng trì này, quả thật không dễ chịu. . . . .



Chương 151: Có lẽ có yêu, nhưng đã không còn tin tưởng nữa
 Tả Tình Duyệt cả đêm chưa ngủ, cô biết, cho dù Cố Thịnh ở phía sau ôm cô, đã ngủ say như chết, cô cũng vẫn không thể buông lỏng đề phòng.

 Trong lòng bị đau khổ nồng đậm lấp đầy, tại sao cô đã từng dùng hết tất cả để yêu một người đàn ông, hiện tại cô lại không có nửa điểm tin tưởng hắn, là tự tay hắn từng chút từng chút một hủy đi mộng đẹp của cô, hủy đi cô.

 Khi một lần lại một lần bị tổn thương, mặc dù cô đã cố gắng thuyết phục chính mình, đối với người đàn ông này, mình còn yêu, nhưng, có lẽ cô còn yêu hắn, cũng đã không còn tin tưởng.

 Cô đã không còn sức đi tin tưởng bất kì ai!

 Trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh, trên giường hai người vẫn như cũ duy trì tư thế ban đầu, từ phía sau lưng Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, tràn ngập ý định chiếm hữu, thân thể của hai người kề nhau thật chặt, tất cả dường như cực kỳ yên bình và tốt đẹp.

 Cố Thịnh mở mắt ra, cảm nhận được thân thể ở trong ngực, rất lâu không được thỏa mãn như vậy!

 Khóe miệng nâng lên một nụ cười thoáng hiện, cô còn đang ngủ sao? Cố Thịnh cẩn thận không dám làm động tác quá lớn, để tránh người phụ nữ trong ngực thức tỉnh, nhìn một chút, Cố Thịnh không khỏi nhíu mày, đã hơn mười giờ, hắn nhớ công ty có một hội nghị vào lúc tám giờ rưỡi, xem ra mình đã bỏ lỡ rồi.

 Xoay người nhìn về phía bóng lưng cô đang cuộn mình lại một chỗ, trong lòng liền giật mình, cặp con ngươi thâm thúy kia hiện lên quá nhiều thần sắc phức tạp, một lát sau, trên khuôn mặt cương nghị hiện lên một nụ cười, thôi, dù sao cũng đã bỏ lỡ một hội nghị, hắn không ngại bỏ tất cả công việc trong một ngày.

 Xoay người ra ngoài, có lẽ, sau khi tỉnh lại Duyệt Duyệt sẽ muốn ăn vài thứ.

 Đứa nhỏ trong bụng. . . . . Sắc mặt của hắn đột nhiên trầm xuống, thân thể đột nhiên cứng đờ, tại sao hắn lại để ý đến dinh dưỡng cho đứa nhỏ trong bụng? Hắn điên rồi sao? Trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, gạt ra ý nghĩ vừa rồi, hắn tự nói với mình, hắn chỉ không muốn thấy Duyệt Duyệt tiếp tục suy yếu như vậy!

 Tiếp tục bước đi, ra khỏi phòng bệnh.

 Cảm giác được hắn đã rời đi, Tả Tình Duyệt mới chuyển động thân thể cứng ngắc của mình, cả đêm đều là tư thế này, khiến cô vô cùng không thoải mái, nhưng cô lại không dám động, không muốn đánh thức Cố Thịnh, bởi vì so với khi hắn ngủ say, cô lại càng sợ khi hắn tỉnh táo.

 "Ưm. . . . ." Thân thể đã tê rần!

 Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày, cố gắng để cho thân thể từ vô cảm trở lại bình thường, Cố Thịnh đến công ty! Như vậy cũng tốt, không cần lo lắng phải đối mặt hắn như thế nào, càng không cần lo lắng khi hắn ở trước mặt mình sẽ gây bất lợi cho đứa nhỏ.

 Hít thở thật sâu, Tả Tình Duyệt vẫn không buông tha ý muốn rời đi, nhưng, cô lại không thể mù quáng rời đi, sau khi rời đi? Cô nên đi đâu?

 Về nhà ba mẹ thì không được! Cố Thịnh nhất định sẽ tìm ra, huống chi, ba mẹ chắc chắn sẽ không giữ bí mật cho cô!

 Trong đầu hiện ra bóng dáng của Kiều Nam, kể từ khi bị Cố Thịnh mang từ Mỹ về, cô vẫn không có cơ hội nhìn thấy hắn, thậm chí ngay cả một chút tin tức về hắn cũng không có, hắn không phải vẫn đang tìm cô chứ?

 Trong lòng đối với sự quan tâm của người đàn ông này sinh ra một tia áy náy, “thật xin lỗi, Kiều đại ca!"

 Nếu như sau này có cơ hội báo đáp, cô nhất định sẽ không chút do dự, nhưng nghĩ lại, Kiều Nam là loại người gì? Sao có thể cần cô giúp một tay?

 Cô chỉ cần về sau bớt gây phiền toái cho hắn coi như là báo đáp lớn nhất rồi!

 "Mau ăn đi!" Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh lạnh lùng, một bát cháo xuất hiện, Tả Tình Duyệt ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt lãnh đạm, Cố Thịnh? Không phải hắn đến công ty rồi sao?

 Tại sao lại thình lình xuất hiện? Còn. . . . . Mang cho cô cháo!

 "Muốn tôi đút em ăn sao?" Âm thanh Cố Thịnh vẫn như cũ không có độ ấm, chết tiệt, mới vừa vào cửa, đã nghe thấy cô kêu ‘ Kiều đại ca ’, giờ phút này trong lòng hắn đã bốc lên lửa giận, nhưng hắn lại không thể không buộc mình áp chế lại.

 "Không. . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt theo bản năng nhận lấy cháo, hắn đút cô? Cô nghĩ nếu như hắn đút cô..., nhất định sẽ lập tức rót chén cháo nóng hổi này vào trong miệng cô!

 Trong lòng Cố Thịnh thoáng qua một tia mất mát không hiểu, cô làm như vậy là khinh thường hắn đút sao?

 Cô thật sự thay đổi, thậm chí cũng không thèm diễn trò trước mặt hắn?

 Nhớ tới thời gian bọn họ hạnh phúc chung sống, cô mặc sức hưởng thụ hắn cưng chiều cùng bảo vệ, hắn thậm chí có chút nhớ nhung cô tại thời điểm đó!

 "Sau khi ăn xong tôi cùng em ra ngoài hóng mát một chút!" Cố Thịnh mở to mắt, không nhìn đến cô.

 Tay của Tả Tình Duyệt đang bưng cháo đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đổ ra ngoài, nghĩ đến tối hôm qua mình nói dối hắn, trong lòng cô chột dạ liền hiện ra ngoài, hắn đang ám chỉ cái gì?

 "Không, không cần, anh có chuyện phải làm, không cần để ý đến em!" Tả Tình Duyệt cúi đầu từ chối, chỉ cần nghĩ đến hắn sẽ ở bên cạnh cô, trong lòng cô liền đặc biệt sợ hãi.

 Trong lòng nổi lên một tia chua sót, nếu là trước kia, hắn nói những lời này với cô, cô nhất định sẽ rất cao hứng!

 Nhưng, hiện tại tất cả đều không giống nhau!

 Không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt, nét mặt của Cố Thịnh càng thêm khó coi, không cần để ý đến cô? Còn cô thì vẫn như cũ tìm cơ hội trốn?

 Nếu là như vậy, hắn càng không thể để cho cô ở một mình!

 Hắn nói rồi, cô sẽ ở bên người hắn cả đời, hắn sẽ không cho cô bất kỳ cơ hội chạy trốn nào!

 Trầm mặc, cả phòng trầm mặc, Tả Tình Duyệt đè nén trầm mặc đem cháo trong tay uống xong, cô không dám đánh vỡ loại trầm mặc này, sợ hãi đây là yên tĩnh trước cơn bão táp.

 Đột nhiên, cô thấy Cố Thịnh đứng dậy rời đi, đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng một lát sau, hắn liền trở lại phòng bệnh, trong tay thừa ra một chiếc xe lăn.

 "Anh. . . . ." Tả Tình Duyệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Cố Thịnh, lại bị sự lạnh lùng cùng cương nghị trên mặt hắn làm sợ tới mức không biết nên nói gì.

 Khoảnh khắc cô đang sững sờ, Cố Thịnh ôm cô từ trên giường bệnh xuống, đặt trên xe lăn, đến lúc tinh thần Tả Tình Duyệt phục hồi, hắn đã đẩy cô ra khỏi cửa.

 "Anh muốn làm gì?" Tả Tình Duyệt không hiểu hành động của hắn, đột nhiên nghĩ đến hắn dùng phương pháp như vậy làm mình thiếu chút nữa sanh non, trong thân thể thoáng qua một cảm giác chán nản, chung quanh vô số người đi đường, cầu thang, chướng ngại vật, sàn nhà bong loáng, còn có mình đang ngồi xe lăn bỗng nhiên trong đầu của cô hình thành một hình ảnh khủng bố.

 Hắn. . . . . Hắn muốn tạo ra tai nạn để cho mình sanh non sao?

 "Không. . . . . Không cần!" Tả Tình Duyệt đem tay nắm chặt xe lăn, trong mắt đầy hoảng sợ, xoay người nhìn Cố Thịnh ở phía sau đẩy cô, chỉ cần hắn buông tay, cô liền không cách nào khống chế vận mệnh của mình.

 "Đừng làm tổn thương đứa nhỏ! Cố Thịnh, em cầu xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy, anh muốn em làm gì cũng được, cầu xin anh đừng tổn thương nó nữa!"

 Sinh mạng nho nhỏ đó có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết một lần đã là ông trời cho cô an ủi lớn nhất rồi, cô không thể nào tưởng tượng nổi phải chịu thêm một ‘ tai nạn ’ nào nữa.

 Thân thể Cố Thịnh đột nhiên dừng lại, nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn đột nhiên hiểu được ý của cô. . . . . Thần sắc trong mắt của hắn làm cho người ta không thấy rõ giờ khắc này hắn nghĩ cái gì. . . . .
Phan_1 tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47 tap 2
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .